Saturday, September 22, 2012

Cảm Nghĩ Về Ngày PICNIC của Hội Võ Bị Houston

Cảm Nghĩ Về Ngày PICNIC
 của Hội Võ Bị Houston
Phạm Văn Hòa, K18
Ngày 9/9/12 lúc 8:30

Tôi có mặt tại pavillion số 1, Bear Creek Park dúng 8:30 để chuẩn bị cho PICNIC của Hội Võ Bị Houston. Anh Chị em trong BTC chưa ai đến. Không khí thật trong lành. Thời tiết thật êm ả. Các cây cao bóng mát ngã dài về hướng tây, khi mặt trời đỏ ối ở phương đông. Vài người chạy bộ vừa đến đậu xe gần đó thả dọc theo con đường trong công viên như còn say ngủ. Các ghế đá nằm im cô đơn. Từng đàn chim bay phản chiếu ánh sáng nhấp nhánh trên nền trời. Hôm nay nhờ đến sớm nên tôi có dịp quan sát cảnh trí quanh đây vào một ngày chủ nhật thật đẹp trời, vậy mà trước đây đã đến nhiều lần mà không nhận biết. Ở thành phố đông đúc dân cư như Houston, vào mùa Hè thật khó tìm được một buổi sáng như hôm nay. Tôi cảm thấy thoái mái, thảnh thơi. Mọi ưu tư như trút khỏi đôi vai để cảm nhận một ngày mới ánh sáng chan hòa. Tôi thấy vui vui, huýt sáo bài "Ra đi Khi Trời Vừa Sáng" .
Mười lăm, hai mươi, rồi nữa giờ trôi qua . . .


 Anh chị em trong ban tổ chức lục tục kéo đến. Cũng vừa lúc OneManBand mang đồ nghề, âm thanh đến nơi. Trong khoảng một giờ sau đó, khoảng 10:00 giờ, âm thanh thiết trí xong. Anh Lâm, K29, người hoạ sĩ trẻ dễ thương của hội Võ Bị Houston cùng vài anh chị em lo ráp phông hậu trường. Các lá cờ vàng-ba-sọc-đỏ VNCH, các banner chào mừng quan khách, hội Võ Bị Houston được thiết trí tại các nơi quanh địa điểm Picnic. Các chị trong đoàn phụ nữ Lâm Viên Houston và các anh chị khác tuần tự mang thức ăn, nước uống đến. Các thùng đựng nước đá, ly dỉa giấy và các vật dụng cho picnic được dọn và sắp xếp lên bàn. Chị Kim Anh, phu nhân anh Nguyễn Xuân Thắng, K25 thì lo trải khăn bàn, thiết trí bàn ghi danh. Hai chồng báo Xây Dựng, tờ báo luôn sát cánh với các hội đoàn quân đội ở Houston, được bày biện trên bàn cùng với vài chục cái nón có logo Võ Bị để tặng cho bà con tham dự. Anh chị Hải Lăng-Hoàng Minh Thúy, chủ nhiệm Xây Dựng, cũng sẽ đến tham dự picnic hôm nay.
 
Năm nay hội Võ Bị Houston tổ chức picnic ngoài trời theo đúng nghĩa của nó. Mọi công tác được hoàn thành, và tất cả sẳn sàng cho buổi picnic được dự trù bắt đầu lúc 11:30. Cũng vừa lúc anh Lâm đã ráp và trang trí xong phông hậu cảnh, và ban nhạc bắt đầu chơi các bản nhạc hùng để "bắt trớn" cho ngày picnic. .

 

 
Thật là thiên thời, địa lợi vì chúng tôi chọn được địa điểm tốt, thuận tiện nhất trong các địa điểm của công viên này. Được biết cả mấy tháng nay khí hậu nóng bức, có khi đến cả trăm độ F, mà đặc biệt hôm nay là ngày đầu tiên nhiệt độ được tiên đoán là 68/88 F. Nhìn hình ảnh các NT, các bạn, các chị, các cháu làm việc vui tươi trong khung cảnh thiên nhiên, không khỏi thấy lòng ấm lại. Các NT, các bạn tôi dù tuổi đã cao nhưng tinh thần tập thể cao hơn tuổi đời. Có những mái đầu trẻ thơ bên cạnh những mái đầu bạc trắng, những bước chân tung tăng chạy nhảy như chim bên cạnh những bước chân nặng nề khuân từng trái dưa hấu, từng bịt nước đá, từng case nước, thức ăn . . . nhìn cảm thấy ấm áp, nhưng xốn xang vô cùng. Những bước chân mỏi mệt mà tôi thấy hôm nay đã một thời miệt mài trên từng tấc đất quê hương. Đôi vai đó, đôi chân đó đã từng gánh vác cơ đồ giang sơn qua trách nhiệm của người sĩ quan trong QLVNCH, nhưng nay phải ngậm ngùi khi tuổi đời nặng gánh. Vui buồn lẫn lộn, một thế hệ trẻ tấn lên, thế hệ chúng tôi bước dần sang bên lề cuộc đời. Quanh tôi, quang cảnh "nam nữ phụ lão ấu" làm việc như một tổ ong in action: công việc nhịp nhàng, ăn khớp, chu toàn và . . .
 
Tiếng phóng thanh báo là buổi tiệc sắp bắt đầu đem tôi về thực tại.
 Thật cảm động được đón NT Trần Ngọc Toàn, K16, Hội Trưởng vừa mới rời nhà thương hôm qua, mà hôm nay cũng đến chia vui với mọi người. NT dáng mệt mỏi đến bắt tay anh em, tuy còn rất yếu nhưng miệng luôn nở nụ cười. NT lúc nào cũng quên mình mà lo cho tập thể, dù chúng tôi có khuyên là hãy lo cho sức khỏe là điều tiên quyết, vậy mà NT cũng có mặt hôm nay.

Nhìn NT Toàn tôi liên tưởng đến hình ảnh người sĩ quan trẻ xuất thân trường Võ Bị, qua câu chuyện anh kể, đã tranh sống với tử thần trong ba ngày trời đăng đẳng, chống chọi với đói khát, kẻ thù, tử thần đã tìm đường về phía bạn, khi bị thương hai chân ở trận Bình Giả. Với tánh kiên quyết, niềm tin cao độ, tôi tin tưởng sẽ là liều thuốc nhiệm mầu giúp NT Toàn sớm bình phục. 
Đúng 11:30, NT Thiếu Tướng Mạch Văn Trường đến. NT cũng không được khỏe vì vừa bị té trong nhà cách nay ít lâu. Nhưng vì nặng tình với tập thể Võ Bị, NT và chị cũng có mặt hôm nay để chung vui với anh chị em trong hội. Tôi đón NT ngoài bãi đậu xe. Dáng đi mệt mỏi, nhưng miệng luôn nở nụ cười. Sánh bước với NT, nhìn đôi chân nặng nề chậm chạp, nhìn chiếc gậy để giúp đôi chân kia đã từng miệt mài khắp quê hương. Con người mà tôi đi bên cạnh, đã từng ghi lại chiến công lẫy lừng nơi chiến trường An Lộc, đã từng bảo vệ an dân vùng 4 chiến thuật, vựa lúa đồng bằng sông Cửu Long nơi ông sanh ra và trưởng thành. Nhưng nay vì thời cuộc, NT đã sống ẩn dật và trong khối óc kia chất chứa biết bao ẩn khuất, uẩn ức của một người suốt đời phục vụ cho quốc gia dân tộc. Đây cũng là nỗi lòng của những NT và các bạn tôi thuộc đại gia đình Võ Bị vì hoàn cảnh đất nước phải sống đời lưu vong.
Buổi tiệc picnic bắt đầu đúng 11:30 khi NT Thiếu tướng chủ tịch tư vấn đến.
 
 Tiếng đồng ca quốc ca VNCH vang vang trong nắng sớm. Tiếng ca, lời ca này chúng tôi đã được hát từ ngày cắp sách đến trường, để hun chí là một công dân của một chính thể yêu chuộng tự do, để lòng yêu nước Việt dâng cao, bảo vệ giang sơn gấm vóc. Những lời ca này đã từ bên kia bờ đại dương theo bước chân ly hương đến phần đất xa xôi này . . . và mãi mãi được truyền đến thế hệ con cháu hầu mong có ngày về giải phóng quê hương, để bài hát này, lời ca này, lá cờ vàng-ba-sọc-đỏ được tự do tung bay trên mảnh đất mà cha ông đã dày công xây dựng.
Sau đó là phút mặc niệm với lời lẽ xót xa của những người trai Võ Bị tưởng nhớ:
" Phút mặc niệm để tưởng nhớ các đấng tiền nhân, các anh hùng liệt sĩ, các đồng bào tử nạn, các chiến sĩ VNCH đã hy sinh vì chính nghĩa và Quân-Dân-Cán-Chính đã bỏ mình trên khắp nẽo đường Việt Nam hay bỏ mình trên đường đi tìm Tự Do.
Phút mặc niệm để tưởng nhớ đến đồng môn Võ Bị đã anh dũng hy sinh trong cuộc chiến, đã bỏ mình trong lao tù Cộng Sản, trên đường đi tìm Tự Do, hay mệnh một nơi xứ người.Và đặc biệt, phút mặc niệm để tưởng nhớ và cầu nguyện quý NT và các bạn đã bỏ nhiều công sức gây dựng hội Võ Bị Đà Lạt Houston nhưng nay đã quá vãng. Xin hãy phò trợ cho chúng tôi, những thành viên của hội Võ Bi được nhiều sức khỏe, và hội Võ Bị Houston ngày càng phát triển trong tình đoàn kết, trong tình tương thân tương ái. Và ngoài cộng đồng nêu cao khí tiết, danh dự cùng tinh thần hy sinh cao độ của người CSVSQ xuất thân trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam" 
 

Bản đồng ca Võ Bị Hành Khúc được hát vang để nhớ lại quân trường nơi đã đào tạo các thanh niên ưu tú trở thành các chiến sĩ can cường trong quân lực VNCH. Tiếng ca gợi nhớ những sáng sáng, trưa trưa, chiều chiều, tối tối trong bước đều vang vọng núi rừng cao nguyên Đà Lạt.




Sau phần nghi thức khai mạc, NT/Chủ Tịch có vài lời cùng ACE dù sức khỏe không cho phép tự lái xe và có tâm sự:
Trường Mẹ chúng ta có truyền thống tốt đẹp "Anh ngã Em đở. Em ngã Anh nâng" và Anh Em chúng ta khi mãn khóa ra trường đều có lời thề trước lá Quốc kỳ Vàng-Ba-Sọc- Đỏ là: Luôn luôn nêu cao Danh dự Sĩ quan,Hy sinh vì Dân Tộc, trung thành với Tổ Quốc Việt Nam Cộng Hòa. Xin được nhắc nhở dù hoàn cảnh nào chúng ta hãy rán giữ lời thề và truyền thống Võ Bị.

Nhân dịp này, NT Toàn cũng có đôi lời ngắn gọn chia sẽ và cám ơn sự lo âu thăm hỏi của anh em trong hội khi NT nằm bệnh viện, và chúc mọi người được vui vẽ trong ngày picnic.
Ban tổ chức tường trình sinh hoạt của hội cho picnic, cảm ơn sự đóng góp hiện kim và thức ăn, và đặc biệt cảm ơn đoàn phụ nữ Lâm Viên trong việc lo phần ẩm thực và văn nghệ. Nhân dịp này ban tổ chức nhân danh hội Võ Bị, có trao tặng plaque kỷ niệm cám ơn sự đóng góp của anh Nguyễn Đức Lâm, K29 và chị Liên Ann, phu nhân anh Nguyễn Hiền Triết, K20.



Phần văn nghệ thật hào hứng. Các bản hợp ca, song ca, đơn ca được những giọng ca vàng, giọng ca đồng, giọng ca bạc của thành viên và thân hữu của hội Võ Bị trình bày trong một ngày đầu Thu thật êm ả. 

Trời về chiều, phần văn nghệ càng khởi sắc. Trong khi bên ngoài các trò chơi được anh Lạc, K26 và anh Châu K25 đảm trách, đang thành lập các đội bóng chuyền và các đội đá banh tranh đua ráo riết và sôi nổi. Riêng đội thắng bóng chuyền năm nay "tuyển thủ" gồm đại NT Nghi K10, các anh em khoá nhỏ và một cháu gái hậu duệ. Quả là một ngày vui và huy chương đã được trao cho đội thắng giải của các đội bóng chuyền và đá banh. Thức ăn còn ê hề. Ban tổ chức phải năn nỉ anh em, "các thể tháo gia" tiếp tục "thể tháo" và vào ăn tiếp lấy sức . . . để khỏi khổ công ban ẩm thực mang về.








Trong khi đó dưới tàng cây, từng nhóm, từng nhóm rãi rác khắp nơi, nhóm ngồi trên ghế đá công viên, nhóm ngồi trên ghế xếp tán gẫu, nhóm ngồi đánh cờ tướng như các tiên ông, nhóm kẻ đứng người ngồi binh xập xám, nhóm bầu cua cá cọp, nhóm ca hát . . .


Tôi đọc được trên nét mặt mọi người, niềm vui cởi mở, thân tình. Trong khi đó, tiếng reo hò cổ võ, hòa lẫn tiếng hát, tiếng đàn âm thanh trầm bỗng xuyên qua tàng cây, lên cao cao mãi trong không gian. Tiếng gió rì rào, tất cả các âm thanh kết tấu thành tấu khúc tuyệt vời, nói lên được niềm vui bấy lâu tiềm tàng nay được dịp bộc phát, trong tình yêu thương của những người anh em cùng mái trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
Tiệc vui rồi cũng có lúc tàn, không phải vì hết chuyện để nói, nhưng vì trời chiều xế bóng. Anh chị em trong ban tổ chức lo thu xếp, dọn dẹp sạch sẽ để trả lại chỗ picnic cho ban quản trị công viên. Tinh thần làm việc hăng say trong tình thân thương của tập thể. Mọi người ra về trong luyến tiếc vì ngày vui qua mau. Hẹn năm sau, nhưng biết còn đủ đầy và sức lực sung mãn như năm nay!

Nhìn pavillon số 1 tại công viên trống trơn, nơi mà cách không lâu ồn ào với những câu nói đầy tình tự đồng môn, những tiếng cười như không bao giờ dứt vì tìm lại được tuổi thơ . . . giờ trở nên vắng lặng như ban sáng lúc tôi đặt chân đến đây. Thiên nhiên phải chăng quá ư vô tình! Chiếc ghế đá kia, căn lều kia, những tàng cây đầy bóng mát kia, đã là chứng nhân chứng kiến cho những người anh em cùng chung Mẹ Võ Bị đã tụ họp vui chơi trong một ngày thật đẹp trời. 

Tôi mơ màng, ước gì được đôi cánh để bay cao, bay nhanh cùng tốc độ ánh sáng để đuổi kịp những hình ảnh vừa mất hút, để những hình ảnh thân thương này mãi mãi quấn quýt bên tôi . . .

Và lẩm bẩm: "Picnic Võ Bị năm nay đúng là Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa. Xin cám ơn tất cả đã tham dự và giúp ngày hội Hè năm nay được thành công"




Ghi lại Picnic 2012 của hội Võ Bị Houston
Phạm Văn Hòa, K18

No comments:

Post a Comment